*Khi em nhìn thấy mình qua tấm gương của một cửa hiệu lớn trên đường đi, em biết mình đã khác. Mỗi ngày em đi nhanh qua bản thân mình không đủ thời gian để soi gương, huống gì - là - trang -điểm. Hôm nay em chấm một nét son trên môi nhạt, biết mình nhớ anh đậm màu mắt kẻ, biết mình yêu.
.
Khi em mỉm cười nghe "tiền bối" nói về một tương lai em xán lạn mà tình yêu trúc trắc, em biết mình cố- tình bỏ qua những lời nghe đã mòn tai, rằng em sẽ không lấy được người mình yêu, rằng em sẽ đi xa, rằng em sẽ rất nhiều tiền, và... cô-đơn trong cái sự nghiệp của mình.
.
đoạn đường ko xa ko gần, đủ để cái nhức đầu hành hạ, và nghẹo đầu ngủ, giật mình dậy đã tới nơi mình ko biết... nơi nào. bấm số 3 như 1 thói quen. "anh ơi..."
[ Phien Nghien ]